Ngày 08/5/1954,
nhận được tin Chiến dịch Điện Biên Phủ đã toàn thắng, Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi
“Thư khen ngợi bộ đội, dân công, thanh niên xung phong và đồng bào Tây Bắc đã
chiến thắng vẻ vang ở Điện Biên Phủ”. Thư viết: “Quân ta đã giải phóng Điện
Biên Phủ... Thắng lợi tuy lớn nhưng mới là bắt đầu. Chúng ta không nên vì thắng
mà kiêu, không nên chủ quan khinh địch. Chúng ta kiên quyết kháng chiến để
tranh lại độc lập, thống nhất, dân chủ, hòa bình. Bất kỳ đấu tranh về quân sự
hay ngoại giao cũng đều phải đấu tranh trường kỳ gian khổ mới đi đến thắng lợi
hoàn toàn...”.
Ngày 08/5/1945,
Chủ tịch Hồ Chí Minh họp Hội đồng Chính phủ nghe thông báo về vấn đề tài chính
trong đó có việc tướng Quốc dân Đảng Trung Hoa Lư Hán gửi tới Bác hai “sổ quyên
góp” cho Trung Hoa. Bác và các Bộ trưởng cũng phải đóng góp để tránh những hành
động khiêu khích của đạo quân đang chuẩn bị rút khỏi miền Bắc nước ta theo Hiệp
ước đã ký với Pháp.
Ngày 08/5/1959,
trong chuyến đi thăm Khu tự trị Tây Bắc, Bác dừng lại ở Yên Châu (Sơn La).
Trong bài nói với đồng bào các dân tộc, Bác đề cập nhiều việc phải làm để nâng
cao đời sống vật chất và tinh thần của nhân dân; nói về tài nguyên rừng, Bác
căn dặn: “… Bác đi qua nhiều nơi thấy rừng bị phá rất nhiều. Những cây gỗ to,
cao, chặt để đốt hay để cho nó mục nát, không khác gì đồng bào tự mình đem tiền
bạc của mình bỏ xuống sông... Đồng bào có nên giữ gìn rừng, giữ gìn gỗ không?
Có nên đốt bừa đi không? Phải giữ gìn rừng cho tốt. 5 năm, 10 năm nữa, rừng là
vàng là bạc, là máy móc cả”. Với cán bộ, Bác dặn dò: “Cán bộ từ trên xuống dưới,
từ Bác đến cán bộ xã đều là đày tớ của nhân dân, không phải là vua, là quan như
ngày trước mà đè đầu cưỡi cổ nhân dân. Tức là cán bộ phải chăm lo cho đời sống
của nhân dân...”.
Ngày
08/5/1963, tại Kỳ họp thứ 6 của Quốc hội Khóa II, biết tin Quốc hội dự kiến tặng
Bác tấm Huân chương Sao vàng, Bác phát biểu: “Tôi vừa nhận được một tin tức làm
cho tôi rất cảm động và sung sướng. Đó là tin Quốc hội có ý định tặng cho tôi
Huân chương Sao vàng, Huân chương cao quý nhất của nước ta. Tôi xin tỏ lòng biết
ơn Quốc hội. Nhưng tôi xin Quốc hội cho phép tôi chưa nhận Huân chương ấy. Vì
sao? Vì Huân chương là để tặng thưởng người có công huân; nhưng tôi tự xét chưa
có công huân xứng đáng với sự tặng thưởng cao quý của Quốc hội... Vì những lẽ
đó, tôi xin Quốc hội đồng ý thế này: Chờ đến ngày miền Nam hoàn toàn giải
phóng, Tổ quốc hòa bình thống nhất, Bắc - Nam sum họp một nhà, Quốc hội sẽ cho
phép đồng bào miền Nam trao cho tôi Huân chương cao quý. Như vậy thì toàn dân
ta sẽ sung sướng, vui mừng”.